Loi-hat-trich-doan-tinh-han-tren-bang-ho
Tu-lieu > Loi-hat-trich-doan-cai-luong
Tình Hận Trên Băng Hồ[ Nói ][ Mộ Dung Chinh ] - Trời ơi tiếng trống chiêngchúc mừng lễ cướicòn ta, một cánh chim từ tận cùng miền băng tuyếtChốn đau thương rũ cánh giữa đêm buồn.[ Cha Mộ Dung Chinh ] - Kìa, Mộ dung Chinhcon đã về ha ha ha haCon đã về, đúng với ngày hôn lễ[ Mộ Dung Chinh ] – Vâng, xa xa thấy ánh hoa đăngcon biết nơi đây lễ tân hôn đang cữ hànhcon vội đuổi ngựa mặt cho lòng đang giá lạnh.[ Cha Mộ Dung Chinh ] - À, tội nghiệp dữ hongNày, để cha giới thiệu cho con biết mặt kế mẫu của con nữa nhéPhu nhân, phu nhân ra đâyđó, nó là mộ dung Chinh con trai của ta đó.[ Phượng Quyên ] - Trời ơi![ Cha Mộ Dung Chinh ] - Kìa, sau phu nhânlại rung rẫy như thế này.[ Phượng Quyên ] - Tôi rung rẫyvì tôi nghe lòng lạnh lắmlạnh như mùa đông lạnh bến hồ xưa[ Cha Mộ Dung Chinh ] - Phu nhân muốn nói gìthật ta không hiểu.[ Phụng Hoàng ][ Mộ Dung Chinh ] - Còn tôitôi muốn nói một đêm nào mây buồn lặng lẽtôi đã làm kẽ mong đò nhưng đã lỡ chuyến sang.............. ngang.Trên nữa đường giông bãonghe tâm tình chết dởnhư cánh chim chiềulạc lõng giữa trời Sơn.[ Phượng Quyên ] - Dặm dày cô đơncó những cách chimsẽ gục chết giữa nơi nàykể từ đây và mãi mãinhắc lại làm gìnhững kỉ niệm của ngày xưa.[ Nói ][ Cha Mộ Dung Chinh ] - Ừ, đây là buổi tiệt mừngsau lại nói những lời buồn thảmMộ Dung Chinh conáo của con đang phủ đầy tuyết trắngcha biết con đang lạnh buốt vô cùngĐây, rượu tân hôn con hãy uống cho ấm lòngđể chia sớt với cha niềm vui sướng.[ Mộ Dung Chinh ] - Vâng, rượu tân hôn con xin uống cạnđể chúc mừng cho cha được hạnh phúc với.[ Cha Mộ Dung Chinh ] - Với phụ quyênvới kế mẫu của con.[ Mộ Dung Chinh ] - Vâng, với kế mẫu của con.Trời ơi![ Cha Mộ Dung Chinh ] - Cái gì chưa uốngmà kêu trời cạn chung rượu đi con.[ Xế Xảng ][ Mộ Dung Chinh ] - Vâng, con uống đây.Trời ơi tại sao tôi chưa cạn... chén… men cay.mà hồn tôi nó tê tái loạn cuồngtưỡng chừng như đất lỡ trời nghiêng.[ Phượng Quyên ] - Rượu tân hôn những tưởngđem ham vui hạnh phúc cho riêng mìnhngờ đâu là men đắng hủy hoại tùng xuân.[ Mộ Dung Chinh ] - Phụ thân ơirượu mới uống vàosao con nghe lạnh buốt tâm can.[ Nói ][ Cha Mộ Dung Chinh ] Ồ, nếu con còn thấy lạnh nữathì hãy uống vào chung nữa đi conThôi, con ở đây để cha ra hoài tìm dinh nhắt nhỡ để chúng nó lo việc khao thưởng ba quânThôi, cha đi đây.[ Phượng Quyên ] Mộ Dung Chinh.[ Mộ Dung Chinh ] - Tôi van bà, tôi van bàđừng nói gì thêm nữađể cho tôi phải lỗi đạo với cha tôicon thuyền xưa đã tách bến đi rồithì tất cả chỉ con là kỉ niệm.[ Phượng Quyên ] - Từ dạo ấy non sông mờ binh biếnem chờ anh, em chờ anh nơi bến nước chia lynhưng trời ơi vì sức mạnh của quyền quycon đò cũ đành tách bờ sang bến.[ Vọng cổ câu 1 ][ Mộ Dung Chinh ] - Bà ơi! nếu con đò cũ không chờ đượcngười đi thì đừng nhìn ánh tà huy mà thề mà ..hẹn,Nhưng khi chót thề chót hẹn thì đừng tạo nguyên nhânđể lỗi hẹn... say..... thề.Tôi nói đây là không phải để tráchai kia quên ngã đến đường về.mà tôi chỉ tự trách mình sau quá suy cuồngvì một ảo ảnh xa xôi.[ Phượng Quyên ] - Rồi đây ai sẽ đuỗingựa giữa sương chiều giá buốt gió vươngsầu lạnh cuối chân mây.[ Mộ Dung Chinh ] - Không tuổi hờn không một tiếng nóichia phôimặt cho khổ đau trôi dần theo năm tháng...[ Vọng cổ câu 2 ][ Phượng Quyên ] - Không, Mộ Dung Chinh ơidù cách xa nhau chân trời góc bểem vẫn là người của kỉ niệm ngày xưacủa trăng khuya của bến nước băng hồđang cúi gục lặng nghe lời tha thiết.[ Mộ Dung Chinh ] - Bà ơi!lời tha thiết đã nhẹ tan theo dòng trăng nơi băng hồ năm cũ.Còn nơi đây tôi chỉ là hiện thân của một đứa conđang phủ phục dưới chân bà.Và tuyệt đối vâng theo một quyền quy tối thượng của cha giàtôi với bà đã bị cách ngăn bởi một bức tườnglưu lý của ngày xưatôi xin bà hãy để cho tôi được giữ tròn bỗn phậncủa một đứa contôi sẽ được yên lòng khi xa cáchvà bà sẽ được vui nơi gác phượng lầu son....[ Vọng cổ câu 3 ][ Phượng Quyên ] - Chỉ một chiều nay thôirồi ngày mai vĩnh biệtanh đi nẽo ấy trời tha thiếtem ở phương này cũng thiết tha.[ Mộ Dung Chinh ] - Thôi đi bà ơicòn nói chi lời tha thiết ấyhãy xem tình kia như một áng mây baytừ dặm ngàn tôi duỗi ngựa về đâyđể mừng cha tôi ngày hôn lễnhưng rượu tân hôn chưa nhạt mùi hương lửathì đêm đi tan còn nhắx nữa mà làm chivới hình ảnh của mùa thu năm cũvới gió băng hồ và trăng lạnh buổi chia lytrăng chia ly thấm ước đôi mirưng rưng buồn sao xuyến người đingười đi từ dạo ấy xa mờvà ánh trăng kia đổ lệ xuống băng hồ.[ Lối ][ Phượng Quyên ] - Mộ Dung Chinhthế là từ đây đành vĩnh biệt.[ Mộ Dung Chinh ] - Phải, có lẽ tôi phải chịu vùi thântrong bão tuyếtcòn hơn để tim mình rên siết với đau thươngmột người đi trong lối rẽ yêu đươngmột người chết giữa đoạn đường tuyệt vọng.[ Vọng cổ câu 4 ][ Phượng Quyên ] - Mộ Dung Chinh ơitrước khi anh duỗi ngựa trở về miền băng tuyết,hãy dừng đây đôi phút để nghe em nói nên lời vĩnh biệt buổi... sau..... cùng.Lần chia tay này nữa kể như dang dỡ mộng tương phùng.Đôi ngã đường cách trở từ đây và vạn kỉ sẽ ly tananh sẽ dung ruỗi trên muôn dặm quan sannhìn tuyết dã mà thầm mơ hình bóng cũcòn em sẽ ôm cô đơn sầu lăn đỗvà kiếp đau thương trong giấc mộng ban đầu.[ Vọng cổ câu 6 ][ Mộ Dung Chinh ] - Phượng QuyênPhượng Quyên ơigiờ thì nàng đã hiểu cho tôivà tôi đã hiểu cho nànghai chúng ta đều gặp cảnh trái ngangthôi thì hãy căm lặng để chôn sầu vào dang dở.[ Phượng Quyên ] - Dang dỡ vậy làkhông còn chi nữaanh ra đi với chiếc bóng cô đơnem nơi này hủy diệt một linh hồnđể hai ngã hai nơi không luyên nhớđêm nay bỗng nhiên trời buồn nức nỡrượu tân hôn không ấm được người đingười đi không nói năng gìcòn người ở lại sầu chi não nề.Mộ Dung Chinh ơi mỗi chiều nào giá rétanh âm thầm ruổi ngựa trở về đâyvà không thấy được hình bóng người năm cũthi anh kể như em đã chết từ lâu rồi.